"Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và chính thượng đế trên Thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại... Ít ra là truyền thuyết nói như vậy".
Từ thời thơ ấu mình đã bị "bụi mận gai" ám ảnh khi xem bộ phim "Tiếng chim hót trong bụi mận gai". Thật ra một đứa bé lên 10 chẳng thể hiểu được thông điệp của bộ phim để mà nói thích hay không thích. Nhưng "bụi mận gai" quả thật kích thích trí tò mò đến tột đỉnh. Bởi ở quê mình, mận không bao giờ có gai cả. Ngay lúc đó đã có ý định phải tìm xem bụi mận có gai nó như thế nào...
Rồi năm tháng dần trôi, đứa bé trưởng thành đeo mang bao nhiêu mối lo toan đã quên bén "bụi mận gai" năm nào. Cho đến một ngày, một ngày đông se lạnh. Cô đơn. Đứa bé năm xưa lần giở lại những trang "The thorn birds" của nữ sĩ Colleen McCullough và chợt nhớ còn nợ bản thân một lời hứa. Hứa lớn lên sẽ tìm xem hình ảnh những bụi mận gai như thế nào.
Rồi năm tháng dần trôi, đứa bé trưởng thành đeo mang bao nhiêu mối lo toan đã quên bén "bụi mận gai" năm nào. Cho đến một ngày, một ngày đông se lạnh. Cô đơn. Đứa bé năm xưa lần giở lại những trang "The thorn birds" của nữ sĩ Colleen McCullough và chợt nhớ còn nợ bản thân một lời hứa. Hứa lớn lên sẽ tìm xem hình ảnh những bụi mận gai như thế nào.
LINK TẢI TÀI LIỆU
mediafire